Danh Sách Ngược Luyến

Danh Sách Truyện

Ta Tưởng Một Mình Mỹ Lệ [Xuyên Nhanh]
Ta Tưởng Một Mình Mỹ Lệ [Xuyên Nhanh]
Hứa Kiều, tác giả mẹ kế cẩu huyết, đã đào hố vô số, khiến nhân vật chính sống không bằng chết, rốt cuộc gặp phải chịu quả báo. Hệ thống: “Xét thấy nội dung bài viết của tác giả không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, mời tác giả phối hợp với hệ thống để chỉnh sửa.” Hứa Kiều: “Tôi sửa! Tôi sẽ sửa ngay đây! Cũng không cần phải ném tôi vào trong sách chứ?” Cảnh thứ nhất. Hệ thống: “Nữ chính ở khúc quanh phía trước đang bị hàng xóm bắt nạt, xin giúp đỡ kịp thời, để cho cô ấy cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương của chủ nghĩa xã hội.” Hứa Kiều: “Chuyện này tôi biết, chỉ cần tôi xuất hiện trước mặt cô ấy, xua đuổi bọn lưu manh, từ nay trở đi tôi sẽ trở thành bạn tốt nhất của cô ấy.” Ngay sau đó, hệ thống: “Giải cứu thành công nữ chính, đạt được giá trị hảo cảm +1, giá trị hắc hóa +1.” Hứa Kiều: “...? Hắc hóa?” Cảnh thứ hai. Hệ thống: “Nữ chính phía trước đang bị ông chủ hống hách quấy rối, xin trợ giúp kịp thời.” Hứa Kiều: “Cái này tôi cũng biết! Chỉ cần tôi giúp cô ấy thoát khỏi nanh vuốt, đuổi đi kẻ xấu, sau đó lại nói cho cô ấy biết cái gì là tình yêu chân chính...” Hệ thống: “Giải cứu nữ chính thành công, đạt được giá trị hảo cảm +50, giá trị hắc hóa +50, mở ra con đường hắc liên hoa—“ Hệ thống: “Xin lỗi phải thông báo, kết cục chỉnh sửa thất bại.” Hứa Kiều nhìn nữ chính dần dần tới gần, mang theo hơi thở hắc hóa, run rẩy nói: “Đừng thông báo nữa... Tôi, tôi, tôi phải chạy trước!”
Thiên Đạo Ân Sư
Thiên Đạo Ân Sư
Nàng bơ vơ không nơi nương tựa, gương mặt xấu xí, thấp kém giống như con kiến, không cầu an ổn, chỉ cầu có thể sống tạm bợ qua ngày. Vị tiên tử kia lại không chê nàng có gương mặt đáng sợ, tại ngôi thành nghèo nàn, lòng người lạnh nhạt mà cứu nàng. Không sợ cả người nàng dơ bẩn, đem nàng ôm vào trong lồng ngực, ôn như hỏi nàng “Ngươi nguyện ý bái ta làm thầy, cùng ta tu hành?” Nàng toàn thân kinh mạch tắc nghẽn, ma khí bao quanh tâm mạch, chưởng môn nói là không thể tu hành, đồng môn cười nhạo nàng là phế vật. Người nọ là Thiên Đạo cung tôn quý nhất, tu vi đứng đầu thiên hạ, bảo hộ nàng, giữ gìn nàng, một mặt nghĩ mọi cách để nàng tu hành, một mặt lại không chút nào để ý nói “Vi sư có thể bảo hộ ngươi, muốn tu vi thâm hậu làm chi?” Nàng sở cầu không nhiều lắm, không muốn người hiểu, chỉ nguyện canh giữ bên người nọ, ngày ngày gọi nàng tiếng một tiếng sư tôn liền tốt rồi. Chỉ cầu có thể gọi nàng một tiếng sư tôn Nàng không sợ vạn người phỉ nhổ Nàng không sợ liệt hỏa thiêu người Nàng không sợ thế nhân hiểu lầm Nàng chỉ sợ người nọ đứng ở cửu trọng đài chỉ kiếm về phía mình, mắt lạnh nhìn nàng, lạnh giọng nói: “Nghịch đồ! Hôm nay, ta cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!” Sư tôn tu vi cường thế, lười nhác lại rất ôn nhu công x giai đoạn trước xấu xí bất kham, giai đoạn sau xinh đẹp như như ngọc đồ đệ thụ. Lưu ý 1. Cũng không phải thực quá trình tu hành khẩn cấp 2. Có yếu tố nữ nữ sinh tử gắn bó, không thích xin lướt qua 3. Ngược văn, có ngọt, cẩu huyết, HE
Nhân Gian Tham Niệm
Nhân Gian Tham Niệm
Tác giả:
Tô Nghi trên đường đi làm thì gặp tai nạn xe cộ, mất trí nhớ, quên hai việc: 1. Cô cùng Hứa Nhược Tinh chỉ là kết hôn giả. 2. Cô thích Hứa Nhược Tinh nhiều năm rồi. Tô Nghi tỉnh lại, bạn bè nói cho cô ấy biết hai việc: 1. Cô ấy cùng Hứa Nhược Tinh tình cảm sâu đậm. 2. Hứa Nhược Tinh yêu cô ấy đến chết đi sống lại. Hứa Nhược Tinh nhận được tin Tô Nghi tai nạn xe liền vội vàng chạy tới bệnh viện, người đang nằm trên giường bệnh kia bình thường gặp cô còn chẳng nói lấy một câu, lúc này nhìn thấy cô liền vươn tay, làm nũng nói: "Vợ ơi, ôm một chút." Một câu tóm tắt: Nhất thời mất trí nhớ nhất thời sảng, vẫn luôn mất trí nhớ vẫn luôn sảng

BXH TUẦN