Danh Sách Song Trọng Sinh

Danh Sách Truyện

Thiên Đạo Nói Không Cưới Lão Bà Không Cho Phi Thăng
Thiên Đạo Nói Không Cưới Lão Bà Không Cho Phi Thăng
Vệ Cảnh Kha độ kiếp thành công, mắt thấy liền sắp phi thăng đăng tiên. Kết quả một đạo sấm sét đánh xuống, Thiên Đạo không được: “ Kiếp số của ngươi chưa toàn.” “Thỉnh Thiên Quân minh giám.” Nàng chỉ là hỏi một câu, ai biết Thiên Đạo trực tiếp thay đổi tình cảnh , đưa nàng về ngàn năm trước. Ngàn năm trước, nàng còn là hoàng nữ ở thế giới người thường. Mà trong thế giới con người, còn có một vị hoàng đế tính toán, tính kế để ám sát huynh đệ tốt của nàng. Làm cho nàng mang theo tu vi trở lại một ngàn năm trước, Thiên Đạo nói ‘ kiếp số’, chẳng lẽ là muốn nàng đi báo thù những gì trước kia chưa làm được sao? Có gì đó không đúng lắm Vệ Cảnh Kha đột nhiên nhớ lại. Ngàn năm trước nàng còn đang là công chúa ở trong cung, giống như có hôn ước với ai đó. 2 Đang Yên Ổn ở vương phủ của Thẩm quận chúa, tính nết ôn hòa, tiểu thư khuê các, mỗi người thấy cũng đều muốn nói những lời tốt đẹp, khen ngợi hết lời. Nhưng có ai biết rằng, kiếp trước của nàng có số mệnh nhiều chông gai, người thân, gia đình đều bị ám sát không chừa một ai, sau này dù cho ngồi trên địa vị cao,nhưng bên cạnh lại không có lấy một người tâm sự. Kiếp này được quay trở lại, nàng không chỉ có phải tự bảo vệ tốt cho mình, cho người nhà…… Còn muốn…… Đền bù những tiếc nuối đời trước. “Vệ tỷ tỷ……” Thẩm Phái nhẹ nhàng dâng ly trà. Tươi cười ngoan ngoãn, banh thẳng sườn cổ, còn có trong mắt lưu chuyển doanh doanh thủy quang, giống nhau phảng phất như hai chữ ‘ câu nhân ’ . Thời gian quay trở lại,mong rằng ánh trăng vẫn ở đó. Nàng muốn người này cũng thích nàng. 【 Mang theo tu vi trở về ngàn năm trước đại lão ‘ thẳng ’ nữ công X thật trọng sinh mạo mỹ tông chủ thụ 】 【 Song trọng sinh, song hướng yêu thầm, kiếp trước kiếp này! he】 【 Ngược tra sảng văn, ngốc nghếch sảng, hy vọng mọi người đều không mang theo đầu óc tới xem, cảm tình diễn bảo ngọt 】 Lập ý: Ở trong nghịch cảnh vĩnh viễn không từ bỏ
Vợ Cũ Omega Của Tôi Có Điểm Khác Thường
Vợ Cũ Omega Của Tôi Có Điểm Khác Thường
Văn án 1: Ngu Mặc thích Thẩm Sơ Vũ, đã thích suốt tám năm. Đời người như giấc mộng, chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Một lần trọng sinh, Ngu Mặc lại trở về tuổi mười lăm, chính là tuổi sắp phân hóa kia. Cô lại mặc trên người bộ đồng phục quen thuộc lại một lần đứng ở trước cửa lớp mới, xuyên thấu qua kính cửa sổ có chút mờ, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy được Thẩm Sơ Vũ đang ngồi ở vị trí bên trong gần cửa sổ. Ngu Mặc thề, nếu đã được trọng sinh lại một lần nữa, thì cô nhất định sẽ không lặp lại chuyện đó lần nào nữa, sẽ không bao giờ yêu Thẩm Sơ Vũ như bản thân đã từng. Chỉ là sau đó, Ngu Mặc vẫn là người cõng Thẩm Sơ Vũ ra khỏi căn phòng học tràn đầy tin tức tố của Alpha, mang theo một Thẩm Sơ Vũ hồn phi phách lạc mà đến căn cứ bí mật của bản thân để giải sầu… — — thì ra là cho dù có trọng sinh thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì tôi vẫn sẽ yêu người như lần đầu tiên — — Văn án 2: Thẩm Sơ Vũ phát hiện ra bản thân mình thật sự yêu Ngu Mặc chính là vào một đêm trời mưa to tầm tã, mà có lẽ là bản thân cô cũng không thể nào thoát khỏi trận mưa hôm đó được nữa. Một giấc ngủ dậy, Thẩm Sơ Vũ thế mà lại phát hiện bản thân mình đang ngồi ở trong phòng học cấp 3 khi cô mười sáu tuổi năm ấy, thông qua lớp cửa kính mờ lại hiện lên thân ảnh mà bản thân cô ngày đêm thương nhớ không thôi. Chỉ là sau đó, Thẩm Sơ Vũ hoàn toàn tuyệt vọng phát hiện ra cả một đời này Ngu Mặc dường như là không hề thích cô một chút nào cả. Thẩm Sơ Vũ đẩy Ngu Mặc vào một góc tường, một gương mặt càng đỏ bừng hơn so với Ngu Mặc, vô cùng khẳng định nói: “Ngu Mặc, em không thích tôi cũng không sao cả, tôi nhất định sẽ lì lợm la liếm, bám lấy em không buông, cho đến khi em đồng ý mới thôi.” — — những lời này là đời trước em đã dành cho tôi, vậy thì đời này đến lượt tôi dành cho em vậy. — — Cả hai cùng trọng sinh. Song hướng lao về phía nhau. Ghi chú: 1. Alpha không phân hóa bộ phận sinh dục nào đó, chỉ là giả thuyết, mọi người không cần phải nghiên cứu quá nhiều. 2. Truy thê hỏa táng tràng, sẽ không thay đổi cp! Sẽ không quá nhanh để có thể trở về bên nhau. Một câu tóm tắt: Lì lợm la liếm, bám lấy không buông. Đại ý: Trở về quá khứ, học được cách yêu một người, trở thành một bản thân càng tốt hơn.
Bệnh Thê
Bệnh Thê
Tác giả:
Phong Hân thật sự mệt mỏi, hai mươi năm trước, bạn gái của cô vào một lần ngoài ý muốn não bộ bị tổn thương, tỉnh lại tinh thần liền không quá bình thường. Cô trơ mắt nhìn nữ thần quá khứ chói mắt chói mắt, biến thành kẻ ngốc thích lầm bầm lầu bầu, la to, không có bất kỳ năng lục tự gánh vác. Hiện giờ Phong Hân đã qua tuổi bốn mươi, đối mặt với người vợ thường xuyên nổi điên đã sớm trở nên chết lặng, cô hẳn nên vứt bỏ Thương Tòng Thư từ hai mươi năm trước, không đến mức chịu đựng đến tuổi trung niên, hơn nửa đời người đều chịu khổ. Một đêm tỉnh lại, Phong Hân trở lại hai mươi năm trước, cư nhiên xuyên trở lại ngày hôm sau Thương Tòng Thư mắc bệnh tâm thần!!! Mẹ Thương cực kỳ bi thương: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn này dì biết người bình thường đều chịu không nổi, chỉ cần con nói một câu không cần Thư Thư, dì cùng ba nó sẽ lập tức mang người đi.” Hình ảnh cùng hai mươi năm trước giống nhau như đúc, Phong Hân bị Thương Tòng Thư ôm, trong miệng kẻ ngốc này không biết cằn nhằn cái gì, một hồi lắc đầu một hồi khóc nháo, Phong Hân chỉ nhìn thoáng qua những giọt nước mắt kia, trái tim liền co rút đau...... Thì ra lại chọn một lần nữa, cô vẫn muốn tiếp tục yêu Thương Tòng Thư. Cho dù chăm sóc em biến thành người điên khiến tâm lực chị tiều tụy, hàng đêm khó ngủ, tra tấn chị đến thống khổ không chịu nổi, chị vẫn không thể chịu đựng được cuộc sống khi không có em. Phong Hân: "Dì, con muốn em ấy.” Một câu tóm tắt: Tôi muốn em ấy.
Sau Khi Tỉnh Lại Tôi Đã Bên Cạnh Nữ Thần
Sau Khi Tỉnh Lại Tôi Đã Bên Cạnh Nữ Thần
Sau khi tỉnh dậy, cảnh tượng trước mắt Khương Diệc Hàm vốn phải là trần nhà màu trắng lại biến thành một nữ nhân nằm bên cạnh. Chờ đã...... Người trước mặt này...... Tại sao giống nữ thần ngồi cùng bàn mình thầm mến như vậy? Còn không chờ cô phản ứng lại, người trước mặt đã mở mắt ra, nũng nịu nói với Khương Diệc Hàm: "Sao hôm nay cậu không hôn chào buổi sáng hả?" Má ơi... Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy, tại sao người mà ngồi cùng bàn với mình trầm lặng lạnh lùng lại nói với giọng nũng nịu như vậy với mình? Bề ngoài 25 tuổi, tâm hồn thì 17 tuổi, Khương Diệc Hàm không thể không thận trọng về mọi chuyện và mỗi người. Đặc biệt là người đã trở thành bạn gái của chính mình. Ôn Thư Nguyên, 25 tuổi, giây trước vẫn còn đang ngủ ở trong vòng tay bạn gái mình, giây tiếp theo bị đồng hồ báo thức đánh thức, đeo cặp sách đến lớp 11 trong trường. ... Tốt lắm, cô biến thành cô của năm 17 tuổi. Lần này, ngoại trừ cuộc sống học tập thường ngày ra, càng có một chuyện quan trong cần phải làm. Xem một chút cái người cô thích năm 17 tuổi khi nào sẽ thích cô. Bề ngoài tỏa sáng, bên trong tự ti công × Bề ngoài trong trẻo lạnh lùng nhưng thực tế là một bình giấm thụ (bản chất hỗ công) [Tôi không tự tin như vẻ ngoài của mình, tôi rất tự ti, nhưng vì cậu, một lần nữa đối với cuộc sống này tôi mới tràn đầy hy vọng.] [Cô ấy là một người tùy ý khoe khoang, nhưng lại âm thầm thích tôi nhiều năm như vậy.] PS: Hai mốc thời gian khác nhau, hai người chia ra chuyển kiếp Dòng thời gian đầu tiên: Khương 17 tuổi × Ôn 25 tuổi Dòng thời gian thứ hai: Ôn 25 tuổi × Khương17
Trọng Sinh: Vợ Trước Cô Ấy Trực Tiếp Hỏa Táng Tràng
Trọng Sinh: Vợ Trước Cô Ấy Trực Tiếp Hỏa Táng Tràng
Ngày kỷ niệm một năm kết hôn của Phong Nguyệt và Nghiêm Lâm, là lần đầu tiên Phong Nguyệt nổi giận trước mặt Nghiêm Lâm. Cô giống như một người điên không để ý đến hình tượng cuồng loạn chất vấn. “Nếu chị không muốn kết hôn với em, tại sao lúc trước chị lại đồng ý với em?” Đổi lại, lại là giọng nói lạnh lùng bình tĩnh của Nghiêm Lâm, "Kết hôn, là em yêu cầu.” * Phong Nguyệt đơn phương yêu Nghiêm Lâm suốt 12 năm, hai người kết hôn không đến hai năm, cô bởi vì mắc bệnh ung thư não mà buông tay nhân gian. Mà người vợ lạnh lùng cao cao tại thượng của cô, Nghiêm Lâm, ngay cả mặt cuối cùng trước khi chết cũng không nhìn thấy. Một khi tỉnh mộng, Phong Nguyệt mới biết mình hoá ra chỉ là một vai phụ bên trong quyển tiểu thuyết. Mà nhân vật chính của câu chuyện không ai khác chính là người vợ hợp pháp Nghiêm Lâm của cô và một người phụ nữ tên là Sở An An. Làm lại một lần, cô không muốn lại làm bia đỡ đạn nữa. Phong Nguyệt quyết buông Nghiêm Lâm ra, trong những ngày còn lại của cuộc đời, sống tốt cuộc sống của mình. “Chúng ta ly hôn đi.” Phong Nguyệt nhìn người vợ lạnh như băng lại xinh đẹp trước mắt, không hề lưu luyến đề nghị. Một giây sau, chỉ thấy tay Nghiêm Lâm xoay nhẫn kết hôn hơi dừng lại, trong đôi mắt quanh năm tĩnh mịch không gợn sóng rốt cục nhấc lên một tia gợn sóng. “...... Em nói cái gì?” ———————— Tận mắt chứng kiến vợ qua đời, Nghiêm Lâm mới hiểu được, dùng thói quen 12 năm dưỡng thành, muốn dứt bỏ sẽ đau đớn như khoét thịt róc xương. Cũng may ông trời chiếu cố, cô sống lại. Lúc này đây, cô tuyệt sẽ không để Phong Nguyệt dẫm vào vết xe đổ. Nhưng Phong Nguyệt lại dùng một tờ giấy ly hôn, cắt đứt tất cả suy nghĩ của cô.